Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Lạnh

Nhưng rồi anh không gọi, một ngày, hai ngày, rồi một tháng. Cô chạy tìm anh khắp nơi nhưng anh dường như đã tan vào không khí vậy.
Sáng nay trời se lạnh, tiết trời lành lạnh này làm cho nỗi nhớ của cô về anh ngày càng da diết hơn. “Uhm, vậy cũng gần ba năm rồi còn gì!”, cô chợt nghĩ.

Anh và cô quen nhau vào một chiều mưa cuối năm khi tình cờ trú mưa chung một mái hiên. Khi ấy cô là một cô nữ sinh cuối cấp còn anh là một tân sinh viên. Một người thì hoạt bát líu lo suốt ngày, còn một kẻ thì tầm tư ít nói vậy mà khi bắt chuyện lại tâm đầu ý hợp đến như vậy. Chuyện tình của anh và cô cũng bắt đầu từ đó. Hai người như đôi chim non suốt ngày quấn quýt bên nhau. Bên cạnh anh cô thấy thời gian trôi qua thật mau và không bao giờ thấy chán.

Người ta thường nói trước cơn bão lớn thì bầu trời sẽ êm đềm trong xanh. Có lẽ đúng như vậy thật!

Hè năm đó, mẹ anh từ dưới quê lên thăm. Anh dắt cô về giới thiệu với bà. Bà đón tiếp cô thật niềm nở nhưng trong từng lời nói của bà toát lên một vẻ gì đó không thích cho lắm. Những ngày bà ở đây cô vẫn thường xuyên đến chơi và thăm nom bà. Thái độ của bà vẫn vậy, không thương không ghét. Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó thời gian anh dành cho cô ngày một thưa dần. Cô cũng bâng khuâng nhưng nghĩ anh là con một, mẹ anh lâu mới lên thăm nên anh phải dành nhiều thời gian cho mẹ là đúng rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng cô vẫn thấy cái gì đó rất khác.

Bão tố bất chợt ập đến, ba anh bỗng đổ bệnh nặng. Ngày nào anh cũng thay phiên mẹ túc trực trong bệnh viện. Từ ngày ba anh đổ bệnh, thời gian anh dành cho cô vốn đã ít nay còn ít hơn. Cô thường xuyên đến bệnh viện thăm ba anh và luôn muốn ở lại chăm sóc ông để cho anh và mẹ có thời gian nghỉ ngơi nhưng lúc nào cũng bị từ chối. Anh ngày càng ít nói với cô hơn, và giữa họ hình như có một khoảng cách vô hình nào đó. Còn mẹ anh vẫn vậy, vẫn thái độ điềm tĩnh như vậy đối với cô. Bệnh của ba anh ngày càng nặng và anh càng gầy gò xanh xao hơn nữa.

Còn hai ngày nữa là tới Noel, chiều nay cô được nghỉ nên cô ghé thăm anh. Cơn mưa cuối mùa lất phất tuy không làm cô ướt nhưng nó làm cô se lạnh. Khi cô tới nhà anh thì cửa đã khóa trái. Cô đến bệnh viện vì nghĩ chắc anh đang ở đó. Bước vào phòng bệnh của ba anh, cô không tin vào mắt mình. Phòng bệnh trống trơn, tim cô đập thình thịch, cô vội vàng chạy đi tìm y tá. Khi biết được ba anh đã xuất viện cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. “Vậy chắc anh đã đưa ba về quê” Cồ thầm nghĩ. Tuy vậy cô vẫn buồn khi anh đi mà không nói với cô một tiếng, và cô tự nhủ lòng mình rằng khi anh về tới nhà thì anh sẽ gọi cho cô.

Nhưng rồi anh không gọi, một ngày, hai ngày, rồi một tháng. Cô chạy tìm anh khấp nơi nhưng anh dường như đã tan vào không khí vậy. Cô khóc, khóc rất nhiều mỗi lần khi nghĩ về anh, hay tình cờ ai đó nhắc đến. Rồi một ngày kia nước mắt dường như đã cạn, cô không khóc được nữa, nhưng mỗi khi nghĩ về anh thì thì tim cô nhói lên như có hàng ngàn mũi kim đâm.

Thấm thoát đã ba năm trôi qua kể từ ngày anh ra đi. Bây giờ dường như cô đã trở thành một con người khác, ít nói , ít cười và không bao giờ khóc nữa. Cô thu mình vào trong cái vỏ ốc mà cô tạo ra. Bất kể cô đi đâu cô cũng muốn chạy mau về nhà, vì cô hy vọng một ngày khi cô về đến nhà thì sẽ gặp anh đứng trước hiên. Nhưng mộng mơ mãi cũng chỉ là mộng mơ thôi.

Thời gian trôi qua, cũng có khá nhiều người đến với cô nhưng cô luôn từ chối vì cô không thể nào quên được anh. Có nhiều lần cô tự nhủ phải quên anh đi, cho người khác cơ hội cũng như là cho bản thân mình. Cô bắt đầu chấp nhận tình cảm của một vài người, nhưng tất cả đều bị kết thúc nhanh chóng. Cô chấp nhận rằng người ta yêu mình nhưng cô không thể nào yêu người ta được vì anh đã mang trái tim của cô theo.

Tình yêu của cô đối với anh không bao giờ thay đổi. Anh vẫn sẽ luôn ở trong trái tim của cô nhưng cô không thể vì một người đã ra đi mà đánh mất hạnh phúc của bản thân mình mãi được. Cô cần tìm cho mình cuộc sống riêng và hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng. Cô sẽ đập vỡ vỏ ốc và trở lại với cuộc sống bình thường.

Một cơn gió thoáng qua mang theo cái lạnh làm cô rùng mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hôm nay là ngày cuối năm rồi, lại thêm một năm nữa trôi qua. Cô mỉm cười dắt xe ra và trôi theo dòng đời hối hả!

Bài viết: Ngân Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Girls Generation - Korean